Giải bài tập Khoa học tự nhiên lớp 6 Bài 40: Lực là gì Mở đầu trang 144 Bài 40 Khoa học tự nhiên lớp 6 - Kết nối tri thức với cuộc sống: Tuy chưa được học về lực nhưng chắc chắn em đã khơng ít lần nghe nói tới lực.
Đọc thơ thì ngược lại - cảm xúc là chính, thông điệp là phụ. Thông điệp đôi khi chỉ là phương tiện để chuyển tải cảm xúc. Giới chuyên môn đánh giá mức độ Hay Dở của bài thơ sẽ dựa vào mức độ cảm xúc nó đem đến cho người đọc. Có 3 tầng cảm xúc trong thơ.
Bức xúc không làm ta vô can: Ta là vấn đề & là giải pháp. Cách ứng xử trên mạng xã hội, nơi ai cũng có thể trở thành một vị quan tòa, đang trở thành đề tài nhiều người nói đến. Tuy nhiên, mạng xã hội chỉ là tấm gương phản chiếu của toàn xã hội, là nơi toàn bộ
nhiêu phút? Cái gì kích thích chúng ta tư duy? Đó có thể là một cuốn sách, như Bức xúc không làm ta vô can - tuyển tập các bài viết của tác giả Đặng Hoàng Giang - chẳng hạn. Các bài trong cuốn sách được chia thành ba chương. Chương I có
“Bức xúc không làm ta vô can” là một cuốn sách tổng hợp nhiều bài viết của Tiến sĩ Đặng Hoàng Giang thể hiện quan điểm, cách nhìn về nhiều chủ đề nóng trong xã hội. Tiêu đề của cuốn sách dễ khiến cho chúng ta ấn tượng. Tác giả cũng sẽ giải thích vì […]
NỘI DUNG BỨC XÚC KHÔNG LÀM TA VÔ CAN. 2 Lời nói đầu.. 7 Vẻ đẹp của người đứng một mình 9 Họ phá phách vô phương hướng và vô nghĩa.10 Lại chuyện bia, thịt chó và ấn đền Trần.14 3 tỉ lít bia..15 5 triệu con chó16 500.000 ấn đền Trần..17, Khoa Học Tâm Linh
zt8FcZ.
Tác giảĐặng Hoàng GiangThể loạiKỹ năng sốngSố dung“Từ chỗ vô danh cách đây bảy, tám năm, bây giờ, nếu gõ “bức xúc” vào Google, ta sẽ được 29 triệu kết quả, gấp gần 10 lần “Ngọc Trinh” một con số ấn tượng cho một làn da xấu xí như vậy.”Đây là một trong rất nhiều các quan sát thú vị, kèm theo các giải mãi hóm hỉnh, không kém phần chua xót song cũng rất giàu nhân văn trong tuyển tập BỨC XÚC KHÔNG LÀM TA VÔ CAN của tiến sĩ Đặng Hoàng Giang. 26 bài viết là 26 câu chuyện từ quen thuộc như thịt chó, ấn đền Trần, phẫu thuật thẩm mỹ, từ thiện câu like…đến ngỡ như vĩ mô xa xôi nhưng lại ảnh hưởng mật thiết đến cuộc sống từng cá nhân như sự tàn phá của kinh tế thị trường, lí do khiến quốc gia thất bại, du lịch đại trà, hay các vấn đề văn hóa không bao giờ hết nóng như sính ngoại, truyền hình thực tế…Không chỉ phân tích khách quan và bình luận sắc sảo, tác giả còn đề xuất nhiều giài pháp bất ngờ và đầy trách nhiệm, khiến các bài viết, trước khi được tập hợp lại trong tuyển tập này, đã nhận được hàng trăm nghìn lượt xem và rất nhiều chia sẻ từ đông đảo cư dân mạng.“Một góc nhìn thằng thắn và tỉnh táo, xoáy vào những vấn đề bằng những con dao mổ sắc cạnh của tri thức… Từ lâu, những cây viết của nước ta vẫn dùng dao gọt hoa quả có lưỡi lượn sóng để mổ xẻ các vấn đề. Chúng ta thiếu những con dao mổ lạnh, nằm trong những bàn tay ấm.”Thể loạiBức Xúc Không Làm Ta Vô Can có mặt trongReviewHồng Nhi - - Review on TikiHài LòngMột cuốn sách hay và mang ý nghĩa thiết thực trong thời đại này, thời của smartphone và Facebook, cuốn sách nêu rất rõ vấn đề và trực tiếp đưa ra những mong muốn và giải pháp để khắc phục những vấn đề đó, giọng văn đôi khi có phần hóm hỉnh không hề gây chán hay buồn ngủ. Quyển này rất hợp với những bạn trẻ để rèn luyện thái độ sống, tuy nhiên cũng hợp với những người… lớn lớn mà hay có thái độ bức xúc !!!Mèo Mập Vương - - Review on TikiMột Cuốn Sách Tuyệt VờiKhông phải tuyệt vời mà là tuyệt diệu! Đủ rộng, đủ zui, đủ sâu. Được lý giải và sáng tỏ những chuyện hàng ngày ở xung bài học rút ra cho bản thân 1. GDP nay hết thần thánh. Nay họ đo toàn GNH. Gross National Happiness Chỉ số hạnh phúc quốc nội. 2. Cái đẹp có thể thấy ở mọi nơi từ vẻ đẹp của người chạy marathon về chót 3. Lý giải mấy zụ hôi bia, đánh chết mấy người trộm chó 4. Ai cũng có thể và có nghĩa vụ trở thành anh hùng. Chờ siêu nhân tới khi nào! 5. Nghèo không việc gì phải cúi đầu. 6. Truyền thông dẫn mình về đâu đến nỗi hôm qua suýt đi tắm trắng 7. Danh vọng, tiền bạc hay là hạnh phúc? 8. Không chỉ đơn giản là không làm điều xấu, mà còn là không đi theo đám đông để làm điều xấu 9. Việt Nam có tỷ phú đô la nên zui hay buồn? Và hiểu rõ hơn vì sao chênh lệch giàu nghèo thật sự nó ghê òm! 10. Đã từng thấy “Đắc nhân tâm”, “làm giàu không khó”, “đọc vị bất kỳ ai” có gì đó sai sai mà không hiểu vì sao. Giờ thì bắt đầu hiểu. 11. Bức xúc không làm ta vô can. Đó có thể là cách né tránh trách nhiệm. 12. Đọc cuốn này sau 28 tuổi mới Hạnh - - Review on TikiMột Cuốn Sách Phản Biện Xã Hội Với Quan Điểm Bình Tĩnh Và Sâu SắcBức xúc không làm ta vô can nêu lên một cách nhìn khác của tác giả đối với các vấn đề trong xã hội. Ở một đất nước hiện nay mà ai cũng có thể làm một “nhà phê bình” ở trên thế giới mạng, cả xã hội như lên đồng khi nhảy vào chửi rủa một vấn đề, một cá nhân khi chưa biết tốt xấu thì những quan điểm và bình luận một cách khách quan và sâu sắc của tác giả khiến người đọc bình tĩnh và suy nghĩ cẩn thận hơn. Mình đặc biệt thích quan điểm của tác giả về những cuốn sách self-help. Trước giờ mình đọc rất nhiều sách nhưng không hề thích những quyển sách như Dạy con làm giàu, Tôi tài giỏi, bạn cũng thế, Đắc nhân tâm, Quẳng gánh lo đi và vui sống,…Trong khi đó rất nhiều người đọc và tán thưởng những cuốn sách này, có đôi lúc mình nghĩ có phải đã bỏ qua những cuốn sách hay như thế. Nhưng quan điểm của tác giả đã giúp mình hiểu rằng việc mình bỏ qua những cuốn sách này là đúng đắn. “Trong thế giới quan của Carnegie, con người là một động vất ích kỷ và nông cạn. Họ thích được nghe tới tên mình, muốn được tỏ ra quan trọng và thèm khát sự khen ngợi…Nhiều nguyên tắc của Đắc Nhân Tâm phục vụ cho những con người giả tạo, cơ hội và thao túng”. Điều mình tiếc duy nhất là đọc được cuốn sách này quá muộn. Nếu có thể, mình muốn gửi những lời này đến tác giả, để cảm ơn anh đã trình bày được những quan điểm “hợp” với mình đến - - Review on FahasaMột quan điểm rất hayThể loại sách này chắc hẳn còn khá mới ở Việt Nam, nhưng nếu bạn hay đọc báo và nắm thông tin bạn sẽ thấy thân thuộc với nó đến từng câu chữ. Những vấn đề xã hội được nhìn dưới một quan điểm mới, có những điều lạ những điều mới mà bạn phải ồ à vì đôi lúc bản thân cảm thấy nhưng không thể nói ra thành lời, có những điều tác giả truyền tải khiến người đọc có thể không đồng ý, mỗi cá nhân có một quan điểm nhưng điều hay ở tác giả là lý giải khá logic cho quan điểm của bản thân ông ấy. Rất đáng để chúng ta học hỏi!Khanh - - Review on FahasaĐáng mua, đáng đọcSách là tập hợp những bài viết về nhiều vấn đề khác nhau đang hiện hữu trong cuộc sống, đang là chủ đề hot trên Facebook như like để giúp đỡ người nghèo, hiện tượng cuồng người nổi tiếng, nghiện truyền hình thực tế, du học,… Tác giả có cách nhìn khá sâu sắc và riêng biệt, đáng để suy ngẫm. Tuy còn một số lí lẽ cá nhân mình cảm thấy còn chưa xác đáng, nhưng cuốn sách vẫn cho mình cái nhìn đa chiều hơn về những hiện tượng đang được bàn tán hàng ngày trên mạng xã Việt - - Review on FahasaCuốn sách về những vấn đề nóng trong xã hộiMình thấy nhiều bạn đọc quyển này nên quyết định mua, vì thực ra đây là tập hợp rất nhiều những câu chuyện trong đời sống thường ngày mang tính thời sự, lại được tác giả viết rất có tâm. Tác phẩm gây ấn tượng với mình ngay từ bài viết đầu tiên có tên Vẻ đẹp của người chạy marathon về chót. Lối viết và cách suy luận của Đặng Hoàng Giang rất trau chuốt, logic và cảm được cái tình. Ngoài việc nêu ra các thực trạng xã hội tha hóa thời hiện đại, tác giả còn thể hiện quan điểm cá nhân, giải pháp hạn chế và khắc phục những điều chưa tốt đó. Cuốn sách thật sự rất bổ ích cho mọi Sơn - - Review on GoodreadsNên đọc từ từCuốn sách này nên được đọc từ từ, mỗi ngày một, hai bài viết. Vì mặc dù không phải hoàn toàn không đồng ý với những góc nhìn, luận điểm của tác giả nhưng khi đọc cuốn sách một cách liên tục nhiều lúc khiến tôi cảm thấy tác giả như đang cố tình tìm cách thể hiện quan điểm ngược lại với đám đông để chứng tỏ mình là người “đứng một mình” thay vì một tư duy phản biện và mang tinh thần xây Nguyen - - Review on GoodreadsChỉ nêu ra hiện tượng, chứ chưa viết về bản chấtHơi thất vọng khi tác giả viết về kinh tế xã hội mà không nhắc đến chính trị với luật pháp, về văn hoá mà không bàn về kiểm duyệt. Chắc đây là những đề tài nhạy cảm, viết ra thì khó mà được đăng báo. Nhưng nếu không viết hết thì cũng chỉ nêu ra hiện tượng, chứ chưa viết về bản chất lập luận được nhất chắc là “Ngó Mỹ, Dòm Nhật, Hóng Do Thái Lựa chọn nào cho ta”. Mình thì thích nhất bài cho con đi du học. Bài dở nhất chắc là “Cái Tát Hữu Hình Của Bàn Tay Vô Hình”. Tiến sĩ kinh tế mà phân tích quá đơn giản về kinh tế Việt Nam cũng như vai trò của thị trường và nhà nước. Again, không nhắc đến chính trị ở đây thì thấy hơi thiếu lại thì cuốn sách này cũng nên được trân trọng. Việt Nam cần xây dựng văn hoá phê bình xã hội. Nếu nhìn mỗi chương như một bài để đăng báo thì cũng không đến nỗi nào. Nhưng nếu nhìn vào cả quyển sách thì không đặc biệt - - Review on GoodreadsDành cho ai có hứng thú với thời đại cuộc sống hiện nayMột quyển sách khá thú vị, phải công nhận là tác giả ĐHG đọc rất nhiều và đôi khi trong sách tác giả có trích dẫn những câu nói, đoạn trích từ các sách của các tác giả khác để ủng hộ cho quan điểm của mình. Tuy nhiên, để đánh giá chính xác những đoạn trích 1 phần đó có phù hợp và chính xác không thì e rằng sẽ phải ngồi đọc hết những quyển sách được nêu Bức Xúc Không Làm Ta Vô Can sẽ thấy được sự đối lập giữa tư duy cả bảo thủ và phóng khoáng của tác giả. Bảo thủ ở “Cơ thể giả, khát vọng thật” khi tác giả cho rằng phẫu thuật thẩm mĩ là “sự huỷ hoại bản thân, xuất phát từ sự chối bỏ cơ thể”… ở “Sự khốn cùng của tư duy triệu phú” khi tác giả chê bai những cuốn sách self-help chỉ hướng đến mục đích là làm giàu…. Sự phóng khoáng của tác giả thể hiện rõ nhất qua việc bạn hoàn toàn có thể ngồi lên sách, xé nó làm giấy bọc xôi, hay khoét ra làm chậu trồng hoa… nhưng tác giả lại một mực gay gắt với những công trình kiến trúc tân hiện đại Thế kỷ 18 mang âm hưởng Pháp, những công trình lai căng kệch cỡm ở xứ thiên đường . Tác giả có lẽ chưa đến Penang, Malaysia nơi có những ngôi nhà cổ lai giữa kiến trúc Trung Quốc và Anh, Hà Lan mà vẫn đẹp đến giờ. Có rất nhiều bài tôi không đồng ý với quan điểm của tác tôi thật sự thích quyển sách này vì khi đọc sách não của tôi có cảm giác thoả mãn, tác giả hiểu biết và có chính kiến riêng về nhiều vấn đề xã hội, chính trị, kinh tế – điều mà không nhiều tác giả ở VN hiện nay có. Nếu bạn có hứng thú với thời đại cuộc sống hiện nay cùng các vấn đề trên, còn chần chừ gì mà không mua quyển này về đọc .Đọc thử sáchHọ phá phách vô phương hướng và vô nghĩaVì sao những người dân Đồng Nai vốn bình thường hiền lành, thân ái với nhau, lại trong tích tắc trở nên khác hẳn, hăm hở lao vào núi bia đổ, lễ mễ khuân ra mấy bịch, rồi háo hức quay lại làm đợt nữa. Điều gì làm cho những thanh niên Nghệ An, cuối tuần vừa đi chơi với bạn gái, bỗng hăng lên lao vào “đánh hôi” kẻ trộm chó như đi trẩy hội. Lý do nào khiến những công nhân xây dựng ở Thái Nguyên, hằng ngày chăm chỉ mang cặp lồng cơm đi làm, bỗng trở nên hung hãn và đập phá chính ngay công việc đem lại miếng cơm manh áo cho mình? Sẽ hời hợt nếu ta chỉ đưa ra những bình luận chung chung về sự suy đồi của đạo đức, về sự xuống cấp của xã hội, về niềm tin bị đánh mất, về người Việt thiếu văn hóa, vân vân và vân vân. Để có thể hiểu được những hiện tượng này và truy tìm nguyên nhân, chúng ta cần phải nhìn sâu hơn vào tâm lý đám đông và xem nó vận hành như thế đám đông có những yếu tố đặc biệt. Thứ nhất, trong đám đông, các thành viên của nó vô danh. Khác với lúc đứng riêng rẽ một mình, cái vô danh trong đám đông đem lại cho người ta một sự an toàn và cảm giác được bảo vệ nhất định. Thứ hai, đám đông gây phấn khích. Những người đã từng ở trong một sân vận động khổng lồ đều biết cảm giác đó khác với cảm giác có được khi xem trận bóng trước màn hình ti vi. Số đông cộng hưởng và tạo ra một năng lượng đặc biệt, một sự hưng phấn có sức lây lan lớn. Lúc đó, cô gái nhút nhát nhất cũng có thể văng tục ngon ơ và cho ngón tay vào mồm, cùng huýt sáo la ó trọng đông cũng đem lại cho các cá nhân trong nó một cảm giác về quyền lực. Trong đám đông, những người vốn thấp cổ bé họng bỗng có cảm giác mình mạnh mẽ. Chúng ta hẳn còn nhớ một người đàn ông Đồng Nai vừa bê bia vừa trừng mắt quát người tài xế xe tải “Báo công an đi, ông thách đấy!”Và cuối cùng, đám đông rùng rùng chuyển động và trăm người như một cùng làm một hành vi nào đấy, khi họ được một sự kiện bất ngờ châm ngòi. Giả sử như hàng trăm thùng bia ở Đồng Nai kia được xếp ngay ngắn ven đường, thì dù chỉ có một người trông coi thôi, chắc cũng không ai nghĩ tới chuyện xông vào lấy. Bia đổ tung tóe ra đường tạo ra một tình huống lạ, một điều bất thường, kết hợp với sự vô danh, phấn chấn lây lan, cảm giác quyền lực và an toàn, làm giảm đáng kể ý thức trách nhiệm của mỗi người về hành vi của mình, biến một bà mẹ mẫu mực thành một người hớt hải gom bia mặc dù trong nhà không có ai uống, để tới lúc tỉnh cơn say mới hối hận về hành động của mình. Trong đám đông, con người dễ đánh mất bản nhiên, chen chúc nhau để lượm mấy lon bia trên mặt đường, hay để bẻ mấy cành hoa trong một hội chợ vẫn khác xa với việc xông vào đánh đấm tới chết một kẻ trộm chó, hay châm lửa đốt rụi hàng chục cái xe máy. Điều gì khiến đám đông trở thành một sức mạnh phá hủy – nhiều khi phá hủy chính môi trường sống của bản thân họ? Những sự kiện trên có điểm gì chung với những lần các cổ động viên bóng đá ở Anh bỗng nhiên hỗn chiến và giật tung ghế của sân vận động, với làn sóng đập phá và hôi của ở London năm 2011 làm toàn thế giới kinh ngạc, hay với sáu ngày bạo lực và cướp bóc ở Los Angeles năm 1992 làm 53 người tử vong?Điểm chung của Nghệ An 2014 thanh niên nông thôn, Samsung Thái Nguyên 2014 công nhân xây dựng, London 2011 thanh niên nhập cư và Los Angeles 1992 thanh niên da đen là đám đông này là đám đông của những người ngoài lề, những người thấp bé trong xã hội, thu nhập thấp hoặc thất nghiệp, và không có cơ hội. Họ mang sẵn trong mình một sự cáu kỉnh và chán nản. Họ bực bội với bản thân, với cuộc đời mình, với những thứ xung quanh. Khi họ nhập vào một đám đông, như Gustave Le Bon nhận xét trong Tâm lý học đám đông bản dịch tiếng Việt của Nhà xuất bản Tri thức năm 2006, họ đánh mất tính cá nhân, tính độc lập, khả năng đánh giá và phán xét đạo đức, họ bị cuốn vào ảnh hưởng phi lý của tập thể xung quanh. Do đó, đám đông có thể làm những hành động phá hủy và bạo lực mà mỗi cá nhân, nếu đứng riêng biệt, sẽ không bao giờ nghĩ là họ có thể làm. Chỉ cần một sự kiện nhỏ xảy ra một công nhân bị bảo vệ đánh vào đầu, một con chó bị chất, sự hung hãn của người nghèo, của những người ở đáy xã hội, tới từ cảm giác bất lực, ngoài lề, không làm chủ được cuộc đời mình. Họ thấy mình như kẻ lạ trên chính đất nước của mình, bị bỏ rơi, bị lãng quên. Họ thấy mình kém cỏi, vô giá trị. Cũng vì thế, khi đã ngấm cái say của một đám đông nổi loạn thì họ hân hoan như đang tham dự một cuộc vui điên dại. Một tờ báo đã rất chính xác khi chạy tít cho vụ Nghệ An “Đánh trộm chó đông như đi hội”. Ai xem những video quay cảnh bạo loạn ở nhà máy Samsung hẳn cũng nhận ra không khí vui vẻ, phấn khích, các bình luận xôn xao, tiếng huýt sáo, reo hò, tiếng cười sảng khoái, như ở một buổi biểu diễn văn nghệ quần chúng mà ai cũng được tham gia góp vui. Ít nhất, trong khoảnh khắc đó, họ có cảm giác mình là người thắng, người mạnh, rằng cuộc sống thú vị, sôi động, làm họ quên đi cái mòn mỏi hằng ngày của mình. Đám đông cho họ một bản sắc, cho họ một nơi để thuộc đông “mới” của ngày nay khác đám đông “cũ” của năm 1945. Đám đông cũ, qua quá trình được “vận động” tham gia cách mạng, đã phát triển cho mình một ý thức hệ. Sau 30 năm kinh tế thị trường, công nhân và người nghèo bây giờ đã mất đi ý thức về bản thân như một giai cấp. Họ đơn giản bị kẹt trong cái bẫy nghèo truyền xuống từ thế hệ trước để lại. Họ là sản phẩm của văn hóa nghèo khổ, những người, mà như Oscar Lewis đã định nghĩa trong Văn hóa của nghèo khổ năm 1998, “có rất ít ý thức về lịch sử. Họ là những người bên lề, chỉ biết tới những vật lộn của bản thân, chỉ biết được hoàn cảnh của địa phương họ, thế giới hẹp của họ, cách sống riêng của họ. Thông thường, họ không có kiến thức, tầm nhìn hay ý thức hệ để nhận ra điểm tương đồng giữa những vấn đề của họ và vấn đề của những người giống họ trên thế giới. Nói một cách khác, họ không có ý thức giai cấp, mặc dù họ rất nhạy cảm với sự phân biệt về đẳng cấp.” Chúng ta, những người đã quen với các đại tự sự cách mạng, ngạc nhiên nhận ra rằng những đám đông nổi loạn bây giờ không có quan điểm xã hội hay thông điệp chính trị gì. Những công nhân đập phá ở Thái Nguyên không đưa ra một đòi hỏi cụ thể gì cho doanh nghiệp hay công đoàn; những người dân đánh trộm chó ở Nghệ An không có yêu cầu gì với công an hay chính quyền địa phương. Họ phá phách một cách vô phương hướng và vô nghĩa. Chính vì vậy, sự hung hãn bùng phát thường bất ngờ với các nhà bình luận xã hội và các nhà chức trách, lúc đó họ mới bối rối đi tìm lý do và lời giải giải thích đơn giản nhất có lẽ đến từ Martin Luther King “Không có gì nguy hiểm hơn là xây dựng một xã hội mà trong đó một nhóm lớn có cảm giác họ không được can dự, rằng họ không có gì để mất. Nếu người ta có quyền lợi trong xã hội, người ta sẽ bảo vệ xã hội, nhưng nếu không, họ sẽ vô thức muốn phá hủy nó.”Chúng ta hãy dành cho đám đông những người nghèo đô thị, những thanh niên nông thôn, những công nhân ở các khu công nghiệp, một phần tử tế của miếng bánh, một cảm giác xã hội là của họ, phục vụ họ. Một cảm giác thực sự chứ không phải chỉ trên các khẩu hiệu và văn không, họ sẽ không để cho những người khác Giêng 2014Lại chuyện bia, thịt chó và ấn đền TrầnTừ bao giờ người Việt có thói quen lấy khoái cảm từ việc tự xỉ vả bản thân? Mấy hôm nay, người ta chuyền tay nhau các con số 3 tỉ lít bia, 5 triệu con chó, và ấn đền Trần được tiêu thụ trong một năm như những minh chứng hùng hồn cho sự bệ rạc và xuống dốc của người Việt. Chúng ta đang tự mô tả mình như một cộng đồng chỉ quẩn quanh dọc ba cạnh của hình tam giác mà ba đỉnh là quán bia, đền chùa và quán thịt chó trong đó cạnh nối quán bia và quán thịt chó là được lưu thông nhiều nhất.Tôi muốn kêu gọi chúng ta hãy bình tĩnh. Chúng ta có thể không thông minh như người Do Thái, không chăm chỉ như người Nhật Bản, hay không xinh đẹp như đàn ông Ả Rập, nhưng chúng ta đâu có đến nỗi nào. Đề nghị tất cả ngồi xuống, chúng ta sẽ lần lượt làm rõ từng tỉ lít biaTheo con số của các nhà sản xuất bia thì người Việt tiêu thụ 3 tỉ lít bia một năm, hay bình quân 33 lít trên một đầu người. Vậy là mỗi tuần, mỗi người uống chừng 0,6 lít bia. Tôi không cho rằng đây là con số gây sốc. Tất nhiên, có người có thể lý luận là phải bỏ ra ngoài phép tính này trẻ em, người già, phụ nữ, vân vân. Nhưng kể cả như vậy, suy ra, mỗi người đàn ông Việt cũng chỉ uống cỡ 1,2 lít bia, hay là hơn hai cốc vại một chút, một tuần. Một con số khiêm tốn. Bạn không tin ư? Xin thưa, tửu lượng này tương đương với mức độ của Ý là những người mà ta biết là ngoài bia ra còn uống khá nhiều rượu vang. Mà Ý lại chỉ bằng một nửa Brazil. Mà Brazil lại chỉ bằng hai phần ba Úc. Nói cách khác, người Úc uống bia nhiều gấp 3 lần người quân thế giới là những người Tiệp Khắc anh em, năm 2012 họ tiêu thụ 160 lít bia mỗi người, thêm bớt mấy cốc không thành vấn đề. Lại có một số người lý luận là thể tích của người châu Âu to hơn nên họ có thể uống nhiều hơn trước khi bị lú lẫn. Nhưng ngược lại, ta phải nhớ là ở xứ lạnh không ra mồ hôi như Tiệp Khắc thì 160 lít của họ sẽ gần với 180-200 lít hơn, còn 33 lít ở ta thì thực ra chỉ còn 20 lít vì mùa hè nó túa ra theo lỗ chân lông hết, vả lại bia hơi vỉa hè thì làm sao mà đo được lượng cồn với Pilsner Urquell. Có thể tranh luận nhiều hơn, nhưng tóm lại, chúng ta không có gì phải băn khoăn ở triệu con chóBây giờ sang chuyện 5 triệu con chó bị đưa lên bàn ăn hằng năm ở Việt Nam theo nguồn tin của tờ báo Anh The Guardian. Vấn đề này cần phân tích công phu hơn một chút. Người ta ăn chó ở Cameroon, Ghana, Nigeria, và không những ở những nước “lạc hậu” này, mà còn ở Canada với điều kiện con chó phải bị giết trước sự có mặt của một thanh tra liên bang, Thái Lan, Nhật Bản, và tất nhiên, ở Hàn Quốc. Chúng ta hãy dừng lại ở đất nước này. Mỗi năm người Hàn xếp lên đĩa khoảng tấn thịt chó. Giả định rằng mỗi con chó nặng trên dưới 10 kg, số lượng thịt này sẽ tương đương với khoảng con chó. Công nhận là chưa thấm tháp gì, nhưng ta phải lưu ý dân số Hàn Quốc chỉ có 50 triệu. Như vậy, nếu dân số tương đương với Việt Nam, lượng chó đi vào bếp ở Hàn Quốc sẽ là hơn 1,5 triệu con. Vẫn còn thấp hơn nhiều so với con số 5 triệu của và bây giờ các bạn hãy bám chắc vào mép bàn hay thành ghế để khỏi ngã mỗi năm, người ta dùng thêm tấn, tức là hơn 9 triệu chú cẩu nữa, để sản xuất ra một loại nước lên men tên là Gaesoju, nôm na là rượu chó, mà người Hàn Quốc thề là rất tốt cho sức khỏe, đặc biệt để “điều hòa tiêu hóa”, và nhất là “sau phẫu thuật”. Vị chi tổng cộng là 11 triệu con chó, cho cả ăn lẫn uống. Không rõ vì sao người Hàn lại bị phẫu thuật nhiều như ấn đền TrầnKhác với bên trên, trong chuyện ấn đền Trần thì chúng ta không có điều kiện làm các so sánh quốc tế với độ tin cậy cao. Tuy nhiên con số nửa triệu là khá ấn tượng, cộng với các loại ấn của các đền khác nhau trong cả nước, cũng như các lễ lạt chùa chiền khác nữa thì về mặt thống kê có thể nói trung bình gia đình nào cũng có người đầu năm đến nhang khói nhờ thánh thần phù hộ. Câu hỏi được nhiều người đặt ra ở đây là vì sao bây giờ người Việt lại nhờ cậy tới thần linh nhiều như các nhà xã hội học, người ta càng có nhu cầu bám vào các thế lực siêu nhiên khi cuộc sống của người ta càng bấp bênh, bất an, ngoài vòng kiểm soát. Nói một cách khác, khi xã hội không có thượng tôn pháp luật, không đem lại cho người dân an sinh, cảm giác an toàn, chắc chắn, được che chở, bảo vệ, thì người ta phải nương tới cửa thánh ngoài vòng kiểm soát hay sao nếu như bạn không chắc là miếng đất có sổ đỏ của bạn, hay cái đầm cá bạn vẫn canh tác hàng chục năm nay, tới sáng mai liệu có còn thuộc về bạn, hay đã nằm trong dự án của một đại gia nào đó rồi. Rõ là bạn muốn khấn bái để các thánh giúp bạn không bị trượt chân ngã đúng lúc đang ở trong đồn công an, đập gáy vào dùi cui mà thiệt mạng chứ. Để các thần trao cho đứa bé sơ sinh trong gia đình bạn sức đề kháng chống cự lại với vắc xin bệnh viện được bảo quản đúng quy trình chứ. Để bà Chúa Thượng ngàn cho năm nay mưa thuận gió hòa để cái đập thủy điện lơ lửng bên trên đầu bạn không xả lũ đúng quy trình cái “quy trình” mà lúc nào cũng đúng, nó cứ lừng lững tiến như xe lu, cán bẹp mọi thân phận không may dính phải nó, người ta biết nhờ vào ai mà tránh nếu như không vái tứ còn một cái bấp bênh cuối cùng nữa, đó là không rõ các thánh thần có còn tai mà nghe tiếng cầu khẩn của dân hay không. Đằng trước hàng chục nghìn dân đen nhốn nháo, quần áo nhếch nhác, chen chúc nhau trước cửa đền Trần là mấy hàng quan chức, trang nghiêm trong những bộ com lê đen trịnh trọng, như đang ở một cuộc họp trung ương. Họ trò chuyện và hứa hẹn gì với đức Thánh Trần, sẽ chẳng ai biết được. Nhưng gì thì gì, ở chỗ linh thiêng này cũng như nơi trần tục, quan phải xong thì mới tới lượt nên các bạn ơi, đừng có chê bai hay chế nhạo người dân mà tội nghiệp họ. Cuối cùng, chỉ còn mỗi quán thịt chó và quán bia là những nơi mà người dân có thể vui vẻ bên nhau và trú ẩn chốc lát trước một cuộc sống đầy bất Hai 2014
Với ngòi bút thẳng thắn và đầy tính nhân văn, Bức xúc không làm ta vô can của Đặng Hoàng Giang vẽ ra một bức tranh toàn cảnh về xã hội trong thế giới hiện đại ngày nay, ngòi bút của tác giả thôi thúc chúng ta không ngừng suy nghĩ về trách nhiệm của mỗi cá nhân và chúng ta nên sống như thế nào để góp phần làm cho xã hội ngày càng văn minh hơn.. Đây cũng là một trong những đề tài khá thu hút thầy cô giáo mỗi khi ra đề thi. Để giúp bạn hiểu rõ ràng và sâu sắc hơn về các dạng đề đọc hiểu liên quan đến văn bản này, cùng Đọc Tài Liệu tham khảo một số đề đọc hiểu Bức xúc không làm ta vô can dưới đây và xem gợi ý đáp án của từng đề bạn nhéĐọc hiểu Bức xúc không làm ta vô canĐề số 1Đọc đoạn trích sau và thực hiện các yêu cầu Đứng một mình không dễ. Không những nó có thể làm ta không được ưa thích, khi một mình, nhà văn Đan Mạch Dorthe Nors viết, chúng ta phải đối diện với cảm xúc của ta, quá khứ của ta, cuộc đời của ta, những vấp váp, sai lầm của ta, ta sẽ cảm thấy mình nhỏ bé. Cần lòng dũng cảm để không lẩn tránh chúng. Đổi lại, điều ta nhận được là một sự vững vàng mà không phải bám víu vào sự tung hô của người khác. Một mình nhưng không cô đơn. Triết gia thế kỉ 19 Henry David Thoreau viết “Tôi không cô đơn hơn một cây mao nhị hay bồ công anh trên một đồng cỏ, hay một lá đậu, hay một cây chua me đất, hay một con mòng, hay một con ong nghệ. Tôi không cô đơn hơn ngôi sao Bắc đẩu, hay một ngọn gió Nam, hay một cơn mưa tháng Tư, hay băng tan tháng Giêng"Cuối cùng, một mình không có nghĩa là phải tách khỏi người khác một cách vật lí. Một mình là một quan điểm sống, một trạng thái tinh thần độc lập, nó không được đo bởi khoảng cách vật lí giữa một cá nhân và những người xung quanh. Các ẩn sĩ hiện đại không cần thiết phải lên núi. Họ vẫn ở trong xã hội, yên lặng, quan sát và tìm hiểu thế giới. Họ tự do trước các con sóng của đám đông để có thể quan tâm tới cộng đồng một cách sâu sắc hơn, đóng góp cho cộng đồng một cách hiểu biết hơn. Vẻ đẹp của người đứng một mình là vẻ đẹp tự tại, với một niềm vui tự thân. Một niềm vui mà như nhà tu hành David Steindl-Rast diễn tả, không phụ thuộc vào những điều đang xảy ra.Bức xúc không làm ta vô can, Đặng Hoàng Giang, NXB Hội Nhà văn, 2016, 1 Xác định phương thức biểu đạt chính được sử dụng trong đoạn trích trên?Câu 2 Anh chị hiểu " đứng một mình" là gì?Câu 3 Tìm trong đoạn trích 3 lí do để thấy rằng "Đứng một mình không dễ"Câu 4 Tại sao tác giả lại cho rằng " đứng một mình không dễ"?Câu 5 Anh/chị hiểu "niềm vui tự thân" của người đứng một mình là như thế nào?Câu 6 Theo tác giả đoạn trích, vì sao cần có lòng dũng cảm khi đứng một mình?Câu 7 Từ đoạn trích trên có thể rút ra được bài học gì từ tác giả?Đáp án đề đọc hiểu Bức xúc không làm ta vô can số 1Câu 1 Phương thức biểu đạt chính được sử dụng trong đoạn trích trên là tự 2 “Đứng một mình” là trạng thái tinh thần độc lập, nó không được đo bởi khoảng cách vật lí giữa một cá nhân với những người xung quanh. Đứng một mình cũng không phải là tách biệt với xã hội hoặc cố tình tạo ra sự khác biệt nhằm khẳng định cá nhân một cách cực 3 03 lí do để thấy rằng “Đứng một mình không dễ”- Đứng một mình có thể làm ta không được ưa Chúng ta phải đối diện với cảm xúc của ta, quá khứ của ta, cuộc đời của ta, những vấp váp, sai lầm của Chúng ta sẽ cảm thấy mình nhỏ 4 Tác giả cho rằng ''Đứng một mình không dễ'' bởi vì con người có thể phải đối diện với sự cô đơn, thành kiến của xã hội, thói đố kị và sự kì thị… Nhiều công việc cần phải có sự hỗ trợ của nhiều người chứ không của riêng lẻ mình ai, ''đứng một mình'' thì rất khó có phương án giải quyết, cho nên mới có câu ''Một cây làm chẳng nên non - Ba cây chụm lại nên hòn núi cao''.Câu 5 “Niềm vui tự thân” của người đứng một mình Là niềm vui từ trong nội tại bản thân mình, không phụ thuộc vào những điều đang xảy ra hay những tác động từ bên ngoài, từ người 6 Theo tác giả đoạn trích, cần có lòng dũng cảm khi đứng một mình vì khi một mình, chúng ta phải đối diện với cảm xúc của ta, quá khứ của ta, cuộc đời của ta, những vấp váp, sai lầm của ta, ta sẽ cảm thấy mình nhỏ bé. Cần lòng dũng cảm để không lẩn tránh 7 Bài học rút ra từ quan điểm của tác giả Hãy sáng suốt lựa chọn lối sống phù hợp cho mình. Tùy hoàn cảnh, điều kiện, nhiều yếu tố khác để ta quyết định nên độc lập, tự ''đứng một mình'' hay hòa nhập với tập thể, cộng số 2Đọc đoạn trích sau và trả lời câu hỏiTrên mạng xã hội, mỗi người là một ông bầu của chính mình trong cuộc xây dựng cho mình một hình ảnh cá nhân. Chúng ta đã trở nên kỳ quặc mà không hề biết. Hãy hình dung cách đây mười năm, trong một buổi họp lớp, một người bỗng nhiên liên tiếp quẳng ảnh con cái, ảnh dã ngoại công ty, ảnh con mèo, ảnh bữa nhậu, ảnh lái ô tô, ảnh hai bàn chân mình, ảnh mình trong buồng tắm lên bàn – chắc hẳn người đó sẽ nhận được những ánh mắt ái ngại …Chiếc smartphone đã trở thành một ô cửa nhỏ dẫn người ta thoát khỏi sự buồn chán của bản thân, và cái rung nhẹ báo tin có thông báo mới của nó bao giờ cũng đầy hứa hẹn. Nhưng càng kết nối, càng online, thì cái đám đông rộn ràng kia lại càng làm chúng ta cô đơn hơn. Chỗ này một cái like, chỗ kia một cái mặt cười, khắp nơi là những câu nói cụt lủn, phần lớn các tương tác trên mạng hời hợt và vội vã. Càng bận rộn để giao tiếp nhiều thì chúng ta lại càng không có gì để nói trong mỗi giao tiếp. Ngược với cảm giác đầy đặn, được bồi đắp khi chúng ta đứng trước thiên nhiên hay một tác phẩm nghệ thuật lớn, trên mạng xã hội ta bị xáo trộn, bứt rứt, và ghen tị với cuộc sống của người khác như một người đói khát nhìn một bữa tiệc linh đình qua cửa sổ mà không thể bỏ đi. Đêm khuya, khi các chấm xanh trên danh sách friend dần dần tắt, người ta cuộn lên cuộn xuống cái news feed để hòng tìm một status bị bỏ sót, một cứu rỗi kéo dài vài giây, một cái nhìn qua lỗ khóa vào cuộc sống của một người xa lạ, để làm tê liệt cảm giác trống rỗng.Trích Bức xúc không làm ta vô can, Đặng Hoàng Giang, – 77, NXB Hội Nhà văn, 2016Câu 1 Xác định phương thức biểu đạt chính của đoạn trích trên?Câu 2 Đoạn trích trên bàn về ảnh hưởng của mạng xã hội đến đời sống tinh thần hay vật chất?Câu 3 Theo tác giả, chiếc smartphone đem đến cho con người những lợi ích và tồn tại gì?Câu 4 Tại sao tác giả cho rằng, những trải nghiệm trên mạng xã hội sẽ “ngược với cảm giác đầy đặn, được bồi đắp khi chúng ta đứng trước thiên nhiên hay một tác phẩm nghệ thuật lớn”?Câu 5 Bài học được rút ra trong đoạn trích trên là gì?Đáp án đề đọc hiểu Bức xúc không làm ta vô can số 2Câu 1 Phương thức biểu đạt chính của đoạn trích là nghị luậnCâu 2 Đoạn trích bàn về ảnh hưởng của mạng xã hội đến đời sống tinh thần của con 3 Chiếc smartphone đem đến cho con người những lợi ích và tồn tại- Lợi íchthoải mái chia sẻ cuộc sống cá Tồn tạiCàng kết nối, càng online thì con người càng cô đơn tương tác hời hợt và vội vã trên mạng xã hội làm con người thấy trống vắng, không tìm được cảm giác quan tâm thật hạn chế trong giao tiếp vì thời gian dành cho cuộc sống ảo quá so sánh, đố kị khi nhìn ngắm cuộc sống trên mạng xã hội dẫn đến cảm giác bứt rứt, xáo trộn, ghen tị với cuộc sống của người khác.=> Cuộc sống ảo trên mạng xã hội chi phối làm cho con người dường như tê liệt trong cuộc sống thực tế. Con người chạy trốn bản thân mình, sống cuộc sống trong đám đông hỗn loạn trên mạng xã 4 Tác giả cho rằng, những trải nghiệm trên mạng xã hội sẽ “ngược với cảm giác đầy đặn, được bồi đắp khi chúng ta đứng trước thiên nhiên hay hay một tác phẩm nghệ thuật lớn”, vì- Khi đứng trước thiên nhiên hay một tác phẩm nghệ thuật lớn, con người được tiếp nhận, thẩm thấu những cái hay, cái đẹp của tự nhiên và nghệ thuật. Chính điều đó giúp cho tâm hồn con người được thanh lọc, cảm thấy thảnh thơi, thêm yêu cái đẹp và yêu cuộc Những trải nghiệm trên mạng xã hội chỉ là cuộc sống ảo; thông tin xô Những trải nghiệm trên mạng xã hội không cho ta những cảm giác trên mà chỉ đem đến cho ta sự bứt rứt, xáo trộn, ghen tị với cuộc sống của người khác, làm ta trở nên nhỏ nhen, thấy mình bất hạnh, thiếu thốn. Trong một thế giới ảo hỗn độn ấy, con người không tìm thấy sự sẻ chia, quan tâm thật sự mà chỉ là sự tương tác hời hợt giữa những người xa lạ. Chính vì vậy, càng đi sâu vào cuộc sống ảo, con người càng cảm thấy thiếu thốn, trống trải, cô đơn mà không bao giờ có được cảm giác “đầy đặn” như khi đứng trước thiên nhiên hay một tác phẩm nghệ thuật 5 Qua những cảnh báo trong đoạn trích, cần rút ra những bài học sau- Đừng tự mình chạy trốn bản thân, đừng rơi vào thế giới hỗn độn của mạng xã hội. Bởi lẽ, càng kết nối, càng online, càng đắm chìm trong thế giới ảo thì cái đám đông rộn ràng kia lại càng làm chúng ta cô đơn Bình tâm hơn giữa đời thực quan tâm đến những mối quan hệ thực tế, đến gia đình, người thân; cùng nhau trò chuyện, tâm sự nhiều hơn thay vì thời gian căm tức, đố kị, ghen ghét… với những thứ xa lạ ở thế giới ảo.=> Đã tới lúc chúng ta cần tách ra khỏi đám đông, khước từ sự chuyên chế của nó. Người ta chỉ có thể lắng nghe tiếng nói bên trong mình nếu bỏ được ra ngoài sự ồn ào xung đây là một số đề đọc hiểu Bức xúc không làm ta vô can của Đặng Hoàng Giang mà Đọc tài liệu đã sưu tầm được, mong rằng sẽ giúp ích cho các em trong quá trình ôn tập tại nhà và đừng quên truy cập vào trang để cập nhật các đề đọc hiểu ngữ văn 12 mới nhất nhé!
Bức xúc không làm ta vô can. Một cuốn sách sẽ không bao giờ bán chạy tại Việt Nam. Ít nhất cho đến thời điểm hiện tại! ……. Hello anh em. Nếu đã tìm đến bài review với những dòng chữ đầu tiên này, thì mình có 2 tin muốn gửi đến anh em. Một vui, một buồn. Tin vui là mình đang review một cuốn sách, mà theo mình là rất chất. Chất nhất quả đất. Và hi vọng sau khi đọc review xong, anh em sẽ hứng thú với cuốn này. Mua về, đọc nó và chắc chắn sẽ tích lũy được một ít gì đó cho bản thân. Đó là tin vui. Tin buồn, là anh em sẽ chẳng bao giờ… vui nổi khi đọc cuốn sách này, dù chỉ một trang 🙁 Bức xúc không làm ta vô can là một cuốn sách buồn. Với mỗi người, có thể nỗi buồn sẽ khác nhau. Có người buồn ít, có người buồn nhiều hoặc chỉ là một ít chạnh lòng. Nhưng sẽ không ai có thể vui nổi, khi đọc xong cuốn sách này. Vừa vui, vừa buồn. Ngộ ha anh em. Bài review này mình sẽ giới thiệu một cuốn sách, mà có thể nó sẽ tát thẳng vào mặt chúng ta. Và kéo mỗi người trong chúng ta quay về với thực tại. Thực tại gì, thực tại xã hội Việt Nam, thực tại cuộc sống xung quanh, thực tại những gì hằng ngày chúng ta tiếp xúc, những người chúng ta gặp. Hay sâu sắc hơn, là niềm tin mà bấy lâu nay mỗi người trong chúng ta vẫn hay tôn sùng. Những niềm tin đang được nuôi dưỡng hằng ngày. Nghe có vẻ chán?!? Nhưng không hề anh em. 1. Những câu chuyện rất thực tế và gần gũi Cuốn sách viết về thực tại xã hội Việt Nam ở hiện tại. Xuyên suốt cuốn sách toàn là những câu chuyện nóng hổi, ai cũng biết. Từ Ngọc Trinh, Sơn Đoòng, cho tới các show truyền hình thực tế. Từ chuyện văn hóa nuôi dạy con cái cho đến chuyện văn hóa du lịch. Tất cả đều được mô tả rất thực tế bằng một ngòi bút… mỉa mai rất thông minh. Mục lục có thể là một trong những lý do làm tăng quyết định đọc cuốn này của mình 🙂 Nhiều câu chuyện rất thật và gần gũi, nhưng không hề chán. Ngay từ cả tiêu đề đã thấy hấp dẫn rồi. Những câu chuyện tác giả đưa ra đều dựa trên góc nhìn cá nhân, dựa trên những gì quan sát được. Nếu dựa vào những số liệu thực tế kết hợp cách suy luận của tác giả, chúng ta sẽ rất ngỡ ngàng – bẽ bàng với những gì mà truyền thông trước giờ hay thêu dệt. Nào là chuyện dân Việt Nam mình hằng năm tiêu thụ cả tỉ lít bia, đó đã là bao so với Brazil, Ý, Úc hay nhà vô địch Tiệp Khắc. Chưa hết, dân mình hằng năm ăn tới cả 5 triệu con chó. Nhưng, vẫn chưa bằng một gốc của Cameroon, Ghana, Canada, và đương nhiên là cả người anh em Hàn Quốc. Hàn Quốc 1 năm họ ăn tới 1,5 triệu con chó, và… uống tới 9 triệu con chó. À, 9 triệu con này dùng để pha chế rượu Gaesoju, uống rất tốt cho sức khỏe, đặc biệt là… sau khi phẫu thuật Vậy nên đừng cứ chăm chăm suốt ngày phê phán dân ta uống bia, ăn thịt chó ầm ầm, rồi chất lượng cuộc sống đi xuống. Không liên quan tí nào đâu. Nhìn Hàn Quốc hay Canada, mức độ tiêu thụ bia hay thịt chó chả có tí liên quan nào đến chất lượng cuộc sống người ta cả. Ngoài chuyện thịt chó, rượu bia ra thì còn có rất nhiều thứ hay để đọc trong cuốn sách này. Mỗi người đọc sẽ có một cảm nhận của riêng mình. 2. Nhiều góc nhìn Những câu chuyện thực tế và gần gũi đã được kể. Nhưng làm sao mang những câu chuyện này đến người đọc một cách nhẹ nhàng và không-bị-nhàm-chán? Một trong những điểm hay của sách là tác giả nhìn vấn đề ở nhiều góc cạnh. Rất mới và độc lạ. Ví dụ như trước giờ xem chạy đua, ai cũng để ý xem ai nhất, ai nhì, ai ba. Nhưng anh em đã bao giờ để ý đến người chạy về chót chưa. Hình ảnh người chạy về chót này nó mang ý nghĩa gì? Hay chuyện “người đứng một mình”, hình ảnh này nói lên điều gì. Và cả chuyện nước mình có tỷ phú đô la nữa. Mấy cái này thì có gì đáng nói? Toàn là chuyện trên trời. Nhưng không, ngược lại tác giả có nhiều cái rất hay để nói về những thứ ngó bộ có vẻ lạ này. Và quan trọng nhất là nó liên quan gì tới mình nữa. Mình cũng bị ấn tượng với một vấn đề mà tác giả đưa ra. Đi uống cà phê, bạn gặp một ông lão già cả tội nghiệp, đang lặn lội bán từng tờ vé số giữa trưa nắng. Người có lòng thì mua ủng hộ 1 tờ, 2 tờ. Người thẳng thắn hơn thì khua tay cho xong. Và, chả ngại buộc miệng dăm ba câu kiểu “lúc trẻ không lo cố gắng, giờ phải gánh chịu hậu quả”. Với nhiều người đó cũng là một phương án “có vẻ hợp lý”. Nhưng tác giả lại nhìn ở một góc độ khác. Những người nghèo, quanh năm suốt tháng họ đã biết họ nghèo rồi. Họ đã biết trong xã hội này, họ tồi tệ như thế nào rồi. Nên không cần ai trong chúng ta nhắc lại điều này cho họ nghe nữa. Nếu ủng hộ được thì tốt. Nhưng nếu không thì làm ơn hãy ngừng phê phán. Cái mình cần làm là giúp họ có thêm động lực từ những việc nhỏ nhặt nhất. Và trong câu chuyện mình lấy ví dụ, thiết thực nhất là hãy ủng hộ họ 1 2 tờ, nếu được. Cái mà người nghèo duy nhất còn lại rất ít và cũng rất dễ mất, đó là hi vọng. Không phải lối sống của họ dẫn họ tới nghèo đói, mà nghèo đói đã tạo cho họ lối sống như vậy. Ngày ngày cứ ra đường ngồi chống cằm rồi về… uống rượu. 3. Kéo về một thực tại… phũ như chưa từng được phũ Và cái nhiều góc nhìn nó càng làm lộ rõ bản chất của một số thứ. Những thứ mà bấy lâu nay anh em cứ mù quáng tin vào nó. Việt Nam mình là trùm sính ngoại, khoái tây ba lô. Cái đó ai cũng thấy. Cụ thể hơn, là trùm mê cách hành xử “trong phòng chờ sân bay” của Mỹ. Cách nuôi dạy con của người Do Thái. Hay tính cách luôn nhẫn nại và khiêm nhường của người Nhật. Mỹ, Do Thái và Nhật là 3 cái tên được truyền thông thêu dệt lên đẹp nhất và xuất sắc nhất. Nó làm lu mờ đi những cái “cũng đẹp khác” trên thế giới này. Chưa kể, 3 cái tên trên cũng không đến mức để chúng ta ngưỡng mộ một cách mù quáng như vậy. “Trong hình dung lãng mạn của người Việt, người Nhật ngồi tàu điện ngầm chằm chú đọc Khởi nghiệp của Fukuzawa. Thực tế trần trụi là họ nghiền ngẫm Manga. Nhà văn Murakami tin rằng chỉ 5% dân số Nhật thực sự yêu quý sách” Trích trong sách Còn “quốc gia khởi nghiệp” Israel, là một trong 4 nước có hình ảnh tệ nhất trong con mắt thế giới, theo một cuộc điều tra của BBC, cùng với Bắc Triều Tiên, Pakistan và Iran. Năm 2010, 77% người Israel cho rằng bất kể họ làm gì thế giới cũng sẽ phê phán họ. Cái gì nó cũng có 2 mặt. Nhìn vào mặt tốt để học hỏi thì đúng là tốt. Nhưng đừng tôn sùng quá, và đừng để truyền thông, báo đài vẽ nên bức tranh tuyệt đẹp rồi răm rắp nghe theo. Chính điều này làm cản trở việc học, tiếp thu những cái hay cái mới của chúng ta. Đóng lại, thay vì mở ra. Đóng lại những văn hóa, con người và những điều hay ho khác từ các nước trên thế giới. Và chỉ chăm chăm suốt ngày ca tụng về cách dạy con của người Do thái. Rồi thì “hiếm người Mỹ nào dùng smartphone trong phòng chờ sân bay”. Hay cái sạch sẽ năm nào cũng lên báo của người Nhật. Mình kể ngắn gọn vậy thôi, đâu đó sẽ có phần hơi phiến diện. Nhưng trong sách tác giả dẫn chứng ra nhiều khía cạnh cụ thể. Nên đọc sẽ thấy bức tranh rõ hơn. Trong các buổi tối mùa hè 2014, người dân tỉnh lỵ Sderot, Israel đem ghế nhựa, sofa lên một ngọn đồi. Họ uống soda, ăn bỏng ngô, vừa trò chuyện vui vẻ vừa cùng nhìn về chân trời. Đều đặn, khi chân trời sáng rực lên, người ta reo mừng và vỗ tay. Đó là những lúc bom và tên lửa của Israel đáp xuống dải Gaza của người Palestine. Chỉ trong vòng vài tuần, các đợt oanh tạc này đã giết chết hàng trăm trẻ em. Tối tối, những người dân Sderot ngắm màn mưa tên lửa như đang xem… một bộ phim” Trích trong sách 4. Nhưng cũng có vài điểm không ổn lắm Cuốn sách nhìn chung đưa vấn đề hay. Nhưng có 1 số chỗ mình không ok lắm. Như cách mà tác giả nói về việc đi du học của mấy thanh niên hiện nay, hay góc nhìn về sách self-help. Tuy nhiên, cuốn này hay ở chỗ 212 trang sách đều là góc nhìn và ý kiến cá nhân của tác giả. Mà đã là ý kiến cá nhân thì nó mang gì đó rất riêng. Sẽ khó mà nhận được đồng tình 100% từ phía đọc giả. Nhưng nội dung thì vẫn rất chất. Thật sự đọc xong thì thấy đây là một cuốn sách nên đọc, đặc biệt ở thời buổi xã hội nhiều cái để nói như bây giờ. Thiệt là mình nghĩ anh em nên đọc cuốn này. Đọc để biết nước mình đang như thế nào, bị vấn đề gì và ảnh hưởng đến cuộc sống của mình như thế nào. Nội dung cuốn này rất giống với nội dung vlog của “diễn viên hài vô địch thanh lịch khắp vũ trụ” Dưa Leo 😎 Mình rất thích vlog của anh này. Nói rất thẳng và có duyên. Cuốn này cũng vậy, tác giả Đặng Hoàng Giang nói những vấn đề hiện tại của nước mình. Chả né cái gì hết. Nói thẳng và cũng rất có duyên. Bức xúc không làm ta vô can. Một cuốn sách sẽ không bao giờ bán chạy ở Việt Nam. Ít nhất cho tới thời điểm hiện tại. Nhưng chỉ ở thời điểm hiện tại. Mình viết bài này mong muốn trước là share cho anh em một cuốn sách hay, sau là hi vọng anh em sẽ chịu khó đọc những cuốn có nội dung thực tế như vầy nhiều hơn. Vì nó rất cần thiết cho bản thân mình. Sao lại có thể bỏ qua một cuốn sách chân thật, nói rõ nét về thực tế đất nước mình như vầy chứ đúng không. Hẹn gặp anh em ở những bài sau!!!
Descartes, triết gia Pháp thế kỷ 17, nổi tiếng với lời khẳng định “Tôi tư duy do đó tôi tồn tại”. Đương nhiên tư duy và suy nghĩ đơn thuần là hai việc khác nhau. Trong một ngày chúng ta thật sự tư duy, động não, suy nghĩ tập trung bao nhiêu giờ hay thậm chí bao nhiêu phút? Cái gì kích thích chúng ta tư duy? Đó có thể là một cuốn sách, như Bức xúc không làm ta vô can – tuyển tập các bài viết của tác giả Đặng Hoàng Giang – chẳng bài trong cuốn sách được chia thành ba chương. Chương I có chủ đề về quan hệ giữa cá nhân và đám đông trong xã hội hiện đại. Chương II bàn về một số vấn đề phát triển như môi trường, công lý và phân biệt giàu nghèo. Các bài trong Chương III bàn tới một số hiện tượng xã hội và trào lưu văn hóa đương đại. Với lăng kính đa chiều, tư duy tự do phản biện, cách tiếp cận vững chắc của một nhà chuyên môn, tác giả đã mổ xẻ xuyên qua các lớp lang văn hóa, xã hội, đời thường mà hầu hết tất cả chúng ta đều biết để tìm đến thực chất, ý nghĩa đích thực của hiện tượng. Đây thật sự là tác phẩm của một nhà phê bình xã hội như chúng ta hiểu về cụm từ “nhà phê bình nghệ thuật”, “nhà phê bình văn học” mà hiện nay Việt Nam còn thiếu. Và khi xã hội đang trong vòng xoáy của một sự chuyển dịch dồn dập, lộn xộn như tại Việt Nam thì rất cần những cá nhân có công cụ sắc bén để giúp giải mã những trào lưu xã hội và hiện tượng văn hóa đang xuất hiện hằng ngày quanh chúng ta. Tôi đặc biệt tâm đắc với lựa chọn chủ đề của Chương I về tâm lý đám đông, một chủ đề đến nay vẫn chưa được mổ xẻ kịp thời và đủ sâu và trúng tại Việt nhiên tác giả không chỉ dừng lại ở sự quan sát tỉnh táo và diễn giải lạnh lùng của một nhà khoa học thuần túy. Các bài trong tuyển tập còn toát ra lòng nhân ái của một người dấn thân với số phận mọi người và mỗi người, đặc biệt những tầng lớp, những con người kém may mắn, thua thiệt trong xã không hoàn toàn chia sẻ quan điểm và phân tích của tác giả Đặng Hoàng Giang đối với mọi đề tài trong cuốn sách. Nếu như tôi hoàn toàn đồng tình với quan điểm trong bài Ngó Mỹ, dòm Nhật, hóng Do Thái lựa chọn nào cho ta?, bài Văn hóa không phải là lý do khiến quốc gia thất bại, hay bài Những người khốn khổ ở Tiên Lãng chẳng hạn, thì trái lại tôi khó thông với lời nhắn nhủ “để công chúng là người quyết định cuối cùng số phận của các sản phẩm văn hóa và nghệ thuật” trong bài Sự trỗi dậy của tư duy phong kiến và bảo thủ. Vì theo cách tiếp cận của tác giả trong nhiều bài khác, số đông “công chúng” có thể bị chi phối, định hướng bởi những tổ chức đặt lợi ích thương mại lên trên hết, khai thác sự thèm khát hào nhoáng, danh vọng của một bộ phận đáng kể trong công chúng, từ đó không thật sự làm chủ lựa chọn của chăng độc giả cuốn sách này chỉ bó hẹp trong giới học thuật và hoạt động xã hội chuyên nghiệp? Tôi không nghĩ như vậy và kêu gọi mọi người, bất kể già trẻ, nam nữ, dù thuộc tầng lớp hoặc nghề nghiệp nào, cũng hãy đến với cuốn sách. Không hề khô khan, không hề nhàm chán, cuốn sách kết hợp một cách sống động và hấp dẫn hơi thở của cuộc sống với tia sáng của học thuật. Và tôi hết sức thích thú với cách tác giả lồng ghép khéo léo sự hóm hỉnh và châm biếm sắc sảo nhưng tinh tế1 vào việc phê bình xã hội của mình, khiến tác phẩm đến được với nhiều độc giả hơn
Có vẻ như tựa đề cuốn sách Bức xúc không làm ta vô can đã đánh trúng tâm lý của rất nhiều độc giả, nên kỳ vọng họ đặt ra cho tác giả Đặng Hoàng Giang cũng thành quá Tôn Nữ Thị Ninh và ông Đặng Hoàng Giang ký tặng sách sau buổi đối thoại - Ảnh Hạnh NôngNhững người bức xúc Nếu Đặng Hoàng Giang và tổ chức nghiên cứu độc lập ông đang đứng đầu tiến hành một khảo sát nho nhỏ về sự bức xúc của người dân, dựa trên đối tượng là những độc giả đến tham dự buổi giới thiệu cuốn sách Bức xúc không làm ta vô can của chính ông, kết quả hẳn sẽ khá tăm tối. Hoặc chính vì tựa đề quyển sách, rất nhiều người đến dự buổi nói chuyện sáng đã mang theo nỗi bức bách, thậm chí bất lực của mình trước những vấn nạn của cuộc sống, mong tìm ở quyển sách, hoặc chính tác giả một lối ra cho bản thân và cả xã hội. Có vẻ như tựa đề đã đánh trúng tâm lý của rất nhiều độc giả, nên kỳ vọng họ đặt ra cho ông cũng thành quá cao. Đặng Hoàng Giang nói rằng ông không thể giải quyết nỗi bất lực của một độc giả về tình trạng tiểu đường ở Việt Nam, hay nỗi bức xúc của một độc giả khác rằng sao giới trẻ ngày nay thường ít… bức xúc, ông cũng chẳng thể có giải pháp cho tình trạng kẹt xe, lười xếp hàng hay sự thiếu vắng những hình mẫu đạo đức, nguồn cảm hứng trong xã hội… “Mỗi cá nhân phải xây dựng cho mình một la bàn đạo đức riêng, không thể trông chờ vào một cá nhân nào trở thành khuôn mẫu cho một xã hội. Trong một xã hội quá nhiều điều bất thường, từng người trước hết có thể đứng thẳng lên và sống một cuộc đời bình thường”, tiến sĩ Đặng Hoàng Giang nói. “Không có gì là bất biến, các thế hệ sẽ liên tục định hình lại những giá trị, và cũng không có con đường nào thẳng tắp để mọi người cùng đi”, bà Tôn Nữ Thị Ninh, người điều phối chương trình, tiếp lời. Độc giả tham dự buổi đối thoại nhân dịp ra mắt sách Bức xúc không làm ta vô can - Ảnh Hạnh Nông Cho tiền thì rất dễ… “Có những bệnh nhân ung thư phải cười vào ống kính máy ảnh nhận lấy món quà từ thiện của các công ty, hoa hậu, tôi thấy đó là cách làm không tôn trọng nhân phẩm con người”, Đặng Hoàng Giang nói, “Chi tiền để đóng góp cho xã hội thì rất dễ, vấn đề là chúng ta có sẵn lòng bỏ ra thời gian, công sức hay không…”. Có rất nhiều cách để làm môi trường xung quanh ta tốt đẹp hơn và giải tỏa nỗi bức xúc trong ta. Trả lời câu hỏi của một độc giả về “nguồn cảm hứng” trong xã hội, ông Giang kể câu chuyện về Myanmar. Đó là một nhạc công chơi nhạc punk “Anh làm gì trong những ngày tháng tăm tối? Tôi chơi punk, dù thế nào chúng tôi cũng vẫn chơi nhạc punk”, hay một nhà văn đã ở tù suốt 6 năm “Tôi đã ra tù, và bắt đầu góp sức mình để hàn gắn đất nước này”. “Nguồn cảm hứng của tôi không phải là Aung San Suu Kyi, nguồn cảm hứng của tôi chính là những con người nhỏ bé kia”, Đặng Hoàng Giang nói. Trong khi những thay đổi lớn cần đến những chiến lược dài hạn hay nguồn lực nhất định, những điều nhỏ hơn sẽ bắt đầu từ mỗi cá nhân, hoặc những cộng đồng nhỏ, có cùng chí hướng, chia sẻ với nhau một vài giá trị chung và từ đó lan ra xã hội, tiến sĩ Đặng Hoàng Giang chia sẻ. Như cái cách Bức xúc không làm ta vô can không bắt đầu bằng một vấn nạn xã hội hay bất cứ nỗi bức xúc nào, cuốn sách bắt đầu bằng câu chuyện về những người chạy marathon về chót và em bé da đen trong ngôi trường toàn người da trắng, bằng một sự bướng bỉnh kỳ diệu nào đó, họ vẫn nhẫn nại đi hết con đường mình chọn, bảo vệ điều họ tin tưởng. Đừng để sách vở dắt mũi ta! Minh Chiến sinh viên năm 2, khoa Đô thị học, Đại học KHXH-NV - Đại học Quốc gia phát biểu rằng sự lệ thuộc vào các phương tiện truyền thông, để truyền thông “dắt mũi” chính là cách để mỗi người mất đi tư duy phản biện; tác giả Đặng Hoàng Giang bổ sung rằng để bất cứ điều gì dắt mũi, đừng nói truyền thông, dù đó là tôn giáo, sách vở, hay chính bố mẹ chúng ta, chúng ta đều không còn tư duy phản biện. Đừng tin sách chỉ vì nó là quyển sách, hay nói như bà Tôn Nữ Thị Ninh, “đừng để ý kiến của một giáo sư Đại học Stanford có sức nặng gấp ba lần người thường”.
bức xúc không làm ta vô can là gì